Cập nhật mới nhất Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo | ,Mẫn Nghê丨“Người này chính là người có thể làm cho tất cả các cô gái phải ngả nghiêng, gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong mấy năm ngắn ngủi, đã đưa tập đoàn của mình vào hàng ngũ những tập đoàn mạnh nhất Thế Giới
Vay Nhanh Fast Money. Cô gái ngượng ngùng như thế, thật là làm cho đàn ông hết sức mê hoặc cái loại này vô cùng nguy hiểm có thể gây ૮ɦếƭ người, nếu như không phải là buổi sáng còn có một hội nghị quan trọng, anh nhất định sẽ không khống chế mà đoạt mạng cô ngay."Không nên dùng ánh mắt kia nhìn anh, nếu không anh cho là em mời gọi anh."Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt mê mang nhìn Đơn Triết Hạo, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì?Khóe miệng Đơn Triết Hạo phát ra một nụ cười, ngồi bên giường, thân thể không khỏi đưa về phía trước, trong lúc bất chợt tiếp xúc khoảng cách gần, khiến cô sợ hãi tự giác lùi lại phía sau."Thế nào? Nhiệt tình ngày hôm qua bay đi đâu hết rồi?" Anh vươn tay ra trước, đưa vào vòng qua đầu cô, giọng nói không dịu dàng cũng không nóng Triết Hạo như vậy, Giản Nhụy Ái chỉ có thể giương mắt nhìn anh, trong lòng không ngừng lo lắng, lắc đầu, ý muốn hất sự khó chịu khi anh vuốt ve bàn tay mình ra."Em có biết hay không, hôm qua vì cứu em, anh đã tổn thất một vụ buôn bán vô cùng lớn, em nói xem anh nên làm gì đây?"Đơn Triết Hạo nhìn vào đôi mắt vô tội của cô, đột nhiên muốn trêu chọc cô một chút, đối với anh mà nói vụ buôn bán kia có hay không cũng không quan trọng, căn bản cũng không quan trong giọng nói của anh đoán không ra sự thần bí ấy, khiến cho không khí giữa hai người càng thêm mỏng manh, tựa như chẳng hít thở thông.
"Không cần đánh nữa, anh sẽ bị em đánh chết." Cụ Duệ Tường mở mảnh vải trắng, ánh mắt dịu dàng nhìn Vương Thiến điểm Cụ Duệ Tường giả chết đã nghe Vương Thiến Như thổ lộ mọi tâm tư trong lòng cũng biết Vương Thiến Như không quên mình, trong lòng tự nhiên rất vui .Vương Thiến Như đang đau lòng khóc lóc, nước mắt nhạt nhòa khắp gương mặt, kinh ngạc nhìn Cụ Duệ Tường rồi quay sang nhìn những người bên cạnh, thấy bọn họ không nhịn cười, mới bừng tỉnh hiểu ra bọn họ đang đùa là quá đáng, loại chuyện xui xẻo như vậy mà mang ra đùa giỡn, cũng quá không có đạo Thiến Như nổi giận đùng đùng đẩy Cụ Duệ Tường ra rồi xoay người muốn ra khỏi phòng bệnh quỉ quái nàyCụ Duệ Tường nhìn thấy Vương Thiến Như muốn rời khỏi, lo lắng túm được tay của cô kéo cô áp chặt tới trong lồng ngực mình, "Anh đều nghe hết những lời trong lòng của em."Mọi người xem thấy bọn họ có lời muốn nói, cũng biết ý lui ra ngoài , trong mắt có chút ghen tỵ với Vương Thiến Như."Buông tay!""Vương Thiến Như, em không cần trốn tránh, anh hiểu rõ em rất yêu anh và vĩnh viễn đều không lựa chọn sai, anh cũng yêu em .""Buông tay!" Vương Thiến Như kịch liệt giãy giụa, bị Cụ Duệ Tường nắm rõ tâm tư của mình như vậy khiến cô không thoải Thiến Như cô không cần là thứ đồ để cho đàn ông trói buộc, cũng không cần giống đồ ngốc đợi đàn ông mà không có thế giới riêng của Duệ Tường ôm Vương Thiến Như thật chặt, "Anh biết rõ em sẽ không đến ban công, cho nên chỉ có lựa chọn phương pháp này để cho em biết anh cũng yêu em, chẳng lẽ thì không thể cho anh một cơ hội sao?"Vương Thiến Như toàn thân chấn động, từ trước đến nay chưa từng thấy Cụ Duệ Tường cầu khẩn. Kể cả lúc Giản Nhuỵ Ái vì Đơn Triết Hạo cố ý rời đi cũng không thấy anh ấy cầu xin Giản Nhuỵ anh ấy cơ hội bù đắp, mình thật cho nổi sao?Mình thật có thể đang đánh cuộc một lần sao?Vương Thiến Như lẳng lặng nhìn ánh mắt của Cụ Duệ Tường, cực kỳ lâu mới tìm lại được bình tâm nằm trong ngực Cụ Duệ Tường "Anh biết không em đã chờ đợi những lời này thật nhiều năm, anh là người xấu, Đại Phôi Đản. . . . . .""Dạ dạ, anh là người xấu, là bại hoại, về sau ở cũng sẽ không để em thương tâm, anh sẽ vĩnh viễn đều hầu ở bên cạnh em." Cụ Duệ Tường khép chặt cánh tay, tựa cằm lên đầu Vương Thiến như mình còn xấu hổ không có thổ lộ thì thậtsự sẽ bỏ lỡ người mà mình yêu thích Duệ Tường sẽ không hối hận, ngược lại rất may mắn!"Anh nhất định phải làm bạn với em. Em tìm anh bốn năm, nếu như anh còn muốn chạy trốn thì em vẫn sẽ đi tìm bằng được anh. . . Ưmh. . . . . ."Cụ Duệ Tường dùng đôi môi để ngăn những lời trách cứ của Vương Thiến Như. Đôi môi áp sát vào một khối, không có bất kỳ khe hở, mềm mại đầu lưỡi lẫn nhau khuấy đều, vào giờ phút này linh hồn của bọn họ là ở cùng nhau, thật chặt tương Thiến Như bị hôn trời đất u ám , đôi tay tự nhiên vòng lên cổ Cụ Duệ Tường không có nửa điểm muốn buông ra. Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã được như ý nguyện là đuổi kịp mình bạch mã hoàng tử, mặc dù rất thua thiệt, nhưng lại sẽ không hối Thiến Như học hôn trả, hai người đầu lưỡi đại chiến, cho đến đối phương sắp không có hô hấp, mới thả mở đối phương ra .Cụ Duệ Tường dịu dàng nhìn Vương Thiến Như "anh yêu em, thật rất thích em. . . . . ." rồi lại cúi đầu nhìn gương mặt của nàng, hôn lên khắp mặt Vương Thiến Như rồi ra sức gặm cái cổ trắng hít thở lần lượt thay đổi , Vương Thiến Như leo lên cổ của hắn, không để cho mình thiếu oxy mà ngã Duệ Tường đẩy cô nằm trên giường, mê mải tận hưởng mùi vị của riêng Vương Thiến họ quấn lấy nhau, trong lòng yêu để cho bọn họ thân thể trùng hợp, bây giờ trong lòng chỉ có lẫn Thiến Như rúc vào trong ngực Cụ Duệ Tường, cười hưng phấn "Tổng giám đốc. . . . . .""Gọi anh là Duệ Tường!" Cụ Duệ Tường khẽ cau mày ra lệnh."Ai đã bắt em phải gọi anh là tổng giám đốc nhỉ?" Vương Thiến Như không quên nhạo báng."Anh đã nói cái gì hay sao?" Cụ Duệ Tường ngẩng đầu nhìn lại Vương Thiến Như đang nhìn chằm chằm mình, mỉm cười, bàn tay không ngừng vuốt ve da thịt cô. Từ trước đến giờ cũng không biết da dẻ Vương Thiến Như lại mềm mại như vậy, thật là vô cùng thoải mái."Không nên đụng em, nhột quá a!" Vương Thiến Như bị Cụ Duệ Tường trêu chọc cười ha ha, bởi vì thật sự là quá Duệ Tường vuốt ve thân thể Vương Thiến Như mò lên trên đôi bánh bao trắng trẻo, cái bánh bao kia ở trong tay biến thành ngàn vạn hình dáng."Buông ra, thật là đau a!"" Em nói có còn dám nhạo báng anh nữa không?." Cụ Duệ Tường đe Thiến Như biết Cụ Duệ Tường căn bản là ác ma, vội nói xin lỗi "Không dám, không dám. . . . . .""Vậy chúng ta tiếp tục" Cụ Duệ Tường cúi người đè ở trên người Vương Thiến Như."Cái gì?" Vương Thiến Như ngăn cản Cụ Duệ Tường, mới vừa rồi mơ mơ màng màng mới có thể bị ăn đậu hũ, hiện tại không cần, "Không nên nháo, nơi này là bệnh viện.""Không sao, đây là phòng bệnh cao cấp nhất căn bản cũng sẽ không có người qua lại, hơn nữa Đan Đan lúc đi đã khóa cửa cho nên chúng ta làm chuyện gì, cũng sẽ không bị người khác biết"Cụ Duệ Tường còn bổ túc một câu nói, "Chúng ta đã lâu cũng không có quan hệ."Nghe Cụ Duệ Tường nói, khiến Vương Thiến Như đỏ mặt xấu hổ không chịu nổi, trong lòng hung hăng mắng Khiết Đan Đan, là người bán em cầu vinh."Không sợ thì không sợ" Vương Thiến Như đỏ mặt, đáp lại động tác của Cụ Duệ ra không chỉ đàn ông thích nói chuyện trên giường, Vương Thiến Như cũng phát hiện mình rất ưa thích chuyện trên giường, cảm giác rất thoải chẳng lẽ chính là kỹ thuật của Cụ Duệ Tường phục vụ rất được phải không?"A!" Vương Thiến Như không chịu được Cụ Duệ Tường đang vô cùng hưng phấn đòi hỏi liên tục trên thân thể "Duệ Tường, sắp kết thúc được chưa, em mệt lắm rồi."Vương Thiến Như đã sắp muốn thở không nổi, cũng không biết chuyện này còn kéo dài bao lâu."Thật là không biết đang có may mắn, người đàn ông của em làm được kéo dài mà còn không hiểu để quý trọng, những người phụ nữ khác muốn như thế cũng không có nên em nên cảm thấy may mắn." Cụ Duệ Tường không cảm thấy xấu hổ mà nói Thiến Như mặt đỏ bừng, không muốn nói gì thêm nữa với Cụ Duệ Tường chỉ liều mạng hít không biết bọn họ làm bao lâu, cho đến Vương Thiến Như chống đỡ không nổi, mí mắt nặng vô cùng ngủ thiếp đi mà trên mặt vẫn là nụ lại phòng làm Thiến Như đỏ bừng mặt đi theo Cụ Duệ Tường vào phòng làm việc, có thể cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ của mọi Thiến Như ngượng ngùng cúi thấp đầu, ở chung một chỗ cùng Cụ Duệ Tường muốn khiêm tốn cũng không được .Mọi người trong phòng làm việc nhìn thấy hai người tay trong tay vào đến, cũng biết quan hệ của bọn họ thay nhiều cô gái chỉ có thể ẩn núp khóc thút thít, bởi vì gia cảnh nhà các cô không giàu có như nhà Vương Thiến Như lại không có được sự quan tâm của Tổng giám Duệ Tường đã nhờ nhân viên trong tập đoàn giúp một tay mới đạt được tình yêu của Vương Thiến Như quay về bên cạnh nên thấy không có gì phải giấu giếm họ, cũng có thể không chút kiêng kỵ thể hiện tình cảm của hai người đang yêu."Buổi tối, chờ anh cùng ăn cơm!" Cụ Duệ Tường kéo Vương Thiến Như lại gần rồi hôn nhẹ lên Duệ Tường thật không muốn thả Vương Thiến Như ra nhưng công việc của anh cần giải quyết vô cùng nhiều nên phải miễn cưỡng buông cô ra, dù thế nào đi nữa thời gian còn dài, những lúc có thời gian rảnh rỗi là có thể thoải mái nếm mùi vị Vương Thiến Như vĩnh viễn đều không chán chỉ ham muốn nhiều Thiến Như lớn lên ở Mĩ nên cũng rất cởi mở không ngại ngùng nhón chân hôn nhẹ lên mặt Cụ Duệ Tường "Vâng! Buổi tối em muốn ăn bữa tiệc lớn"Cụ Duệ Tường cưng chiềuu vuốt đầu Vương Thiến Như trên mặt là nụ cười mà mọi người chưa từng được nhìn thấy "Tốt!"
Giản Nhuỵ Ái cảm giác mình đã nằm ngủ rất lâu mơ giấc mơ thật dài. Trong mơ đều là hình ảnh Đơn Triết Hạo đang bỏ đi. Giật mình mở mắt bật người ngồi dậy nhìn mọi người đang ngồi xung Tú Liên, Đơn Mộ Phi, Quyền Hàn, Y Thiếu Thiên đều đang ở trong phòng nhưng vẫn không có Đơn Triết mắt lại tuôn đầy mặt, cắn môi kìm nén tiếng khóc khẽ hỏi "Cha mẹ, Hạo đã về đây chưa?"Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi ngây người, không biết phải trả lời thế nào?"Thật không phải là mơ, Hạo mất tích rồi" Giản Nhuỵ Ái nhỏ giọng lẩm bẩm, sắc mặt tái nhợt giống như giấy, trong lòng vô cùng lo lắng cho Đơn Triết Hạo."Tiểu Nhụy!" Từ Tú Liên vô cùng đau đớn nhìn Giản Nhuỵ Ái, nước mắt cũng chan chứa, thật ra bà cũng lo lắng cho Đơn Triết Hạo nhưng cũng lo lắng không biết Giản Nhuỵ Ái có thể chịu đựng được chuyện Đơn Triết Hạo bị mất tích hay không?Quyền Hàn vỗ vỗ lưng Giản Nhuỵ Ái an ủi "Mọi người đừng quá đau lòng, Đơn Triết Hạo nhất định sẽ không có chuyện gì, người hiền sẽ có trời phù hộ.""Đúng vậy, hơn nữa Đơn Triết Hạo không phải là người yểu mệnh lại vô cùng thong minh tài giỏi, nhất định sẽ bình an trở về." Trác Đan Tinh cũng phụ họa theo ý của Quyền Hàn nói."Thiếu phu nhân phải cố gắng kiên cường chờ đợi kẻo khi trở về tổng giám đốc sẽ rất thương tâm." Y Thiếu Thiên không đành lòng nhìn Giản Nhuỵ Ái suy sụp tinh thần như bây phụ nữ yếu đuối lại phải đối mặt với chuyện tàn nhẫn như vậy càng khiến mọi người đau lòng hơn"Đúng!" Giản Nhuỵ Ái giơ tay lau nước mắt "Hạo còn chưa tìm được thì tôi không thể ngã bệnh, tôi muốn đi cứu Hạo."Đúng vào lúc này, một y tá đi vào cầm theo cái hộp màu trắng hỏi "Xin hỏi các vị ở đây ai là Giản Nhụy Ái ?"Giản Nhuỵ Ái cau mày thật chặt nhìn khắp mọi người một lượt mới nhìn về phía y tá nói "Là tôi đây.""Cái này là đồ của cô, mới vừa rồi bên ngoài có người đàn ông nhờ tôi chuyển cái hộp này cho cô" Y tá để xuống túi đồ rồi rời Thiếu Thiên âm trầm nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái định mở hộp đồ vừa nhận vội ngăn lại "Đợi chút. . . . ." Y Thiếu Thiên cầm lấy cái hộp "Cái hộp này có thể do Vương Hạo đưa đến, để tôi mở ra."Trong nháy mắt, tất cả mọi người ngừng thở, chờ đợi Y Thiếu Thiên mở hộp ra, nhưng mà trong hộp lại không có thứ gì kinh khủng như tưởng tượng của mọi người mà chỉ là một phong bì."Có thể trong phong bì có đồ vật gì đó, hãy mở ra xem một chút." Quyền Hàn nhắc nhở Y Thiếu bì tiếp tục được mở ra mở ra, đồ vật bên trong khiến tất cả mọi người run rẩy, mà Giản Nhuỵ Ái chết điếng người nhìn chòng chọc vào màn ảnh thấy người mình yêu bị trói trong ngăn tủ, sắc mặt tái khủng hoảng. . . ào đến, nước mắt như suối tuôn không ngừng, nghẹn ngào "Hạo. . . . . ."Mọi người nhìn Giản Nhụy Ái mất khống chế muốn ra cửa vội vàng kéo Mộ Phi đau lòng nói "Tiểu Nhụy đừng kích động.""Cha, làm thế nào bây giờ? Hạo đang bị trói giam, sẽ gặp nguy hiểm, con muốn đi cứu Hạo." Giản Nhuỵ Ái nước mắt đầy mặt điên cuồng lắc tay Đơn Mộ Nhụy Ái thật sự rất sợ, nếu như không tìm thấy Đơn Triết Hạo . . . . . ."Tiểu Nhụy không nên như vậy, nếu cậu cứ bị kích động và chạy đi, mọi người sẽ lo lắng cho cậu nên không có thời gian nghĩ biện pháp đi cứu Đơn Triết Hạo" Trác Đan Tinh cắn môi, cố nén nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói để ngăn cản Giản Nhụy này của Trác Đan Tinh nghe có hiệu quả, Giản Nhuỵ Ái đang mất khống chế và nổi điên chợt dừng lại, ánh mắt ảm đạm nhìn người nhìn khuôn mặt trắng noãn của Giản Nhuỵ Ái đã trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, vật vờ vô hồn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, so với tâm trạng nổi loạn vừa nãy lại càng làm cho mọi người lo lắng hơn .Giản Nhuỵ Ái đột nhiên ngẩng đầu, "Chúng ta nên tìm hiểu xem Hạo đang bị giam ở đâu? Y Thiếu Thiên, từ hình ảnh vừa nãy có thể thấy vật gì khả nghi không?"Đúng rồi, bây giờ không phải là lúc để khóc lóc mà phải kiên cường, khóc không giải quyết được vấn đề, càng không thể cứu Đơn Triết Hạo, phải kìm chế nỗi đau đớn lo lắng trong lòng mình, chỉ có bình tĩnh mới có thể nghĩ biện pháp cứu Đơn Triết Hạo .Y Thiếu Thiên ngẩn người nhưng lập tức khôi phục suy nghĩ, nhìn kỹ hình ảnh hồi lâu nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì, bất đắc dĩ lắc đầu. Trong ảnh chỉ có hộc tủ, không thấy được bất kỳ vật gì khác. Vương Hạo sợ bọn họ tìm được đầu mối, mới đem Đơn Triết Hạo nhốt ở trong ngăn kéo Nhuỵ Ái hồi hộp nắm chặt tay Từ Tú Liên và Trác Đan Tinh, lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhìn thấy Y Thiếu Thiên lắc đầu liền hoang mang buồn bã."Thiếu phu nhân và mọi người đừng vội thất vọng, để tôi đem mấy hình ảnh này cho chuyên gia thẩm định xem có nhìn ra vấn đề không." Y Thiếu Thiên cầm điện thoại di động gọi cho chuyên gia nhiếp ảnh."Vâng, anh nói họ kiểm tra xem sao." Giản Nhuỵ Ái thì thầm lẩm bẩm, ánh mắt thê lương buồn ngày không có Đơn Triết Hạo thì Giản Nhụy Ái sẽ phải làm gì? Làm sao cô có thể sống và giải quyết mọi chuyện trong nhà và tập đoàn đây?Y Thiếu Thiên thở dài, nắm chắc mấy tấm ảnh đây là đầu mối duy nhất để tìm ra tung tích của Đơn Triết Nhuỵ Ái kìm nén đau đớn, xoay người nhìn Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi "Cha mẹ chúng ta nên đi về nhà."Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi nhìn nhau, hít sâu một cái, đau lòng gật đầu, không có bệnh tình gì nghiêm trọng thì cũng không cần nằm viện, có lẽ về nhà sẽ tốt người đã về nhà hai ngày nhưng vẫn không có tin tức gì về Đơn Triết Hạo, mà những hình ảnh Y Thiếu Thiên mang đi thẩm định vẫn không có kết quả Nhuỵ Ái ngồi ở phòng khách suy nghĩ miên man không biết mình phải làm cái gì để cứu Đơn Triết Hạo, mới có mấy ngày nay mà đau lòng trông đã già thêm mấy dì Ngọc bước đến thông báo "Thiếu phu nhân xem ai đến nhà này."Giản Nhụy Ái ngẩng đầu nhìn ra cửa vô cùng kinh ngạc thấy Cụ Duệ Tường và Vương Thiến Như xuất hiện liền vội vàng đứng lên "Thiến Như, Duệ Tường. . . . . ."Giản Nhuỵ Ái đã lâu không gặp bọn họ, từ khi bọn họ đi Mĩ định cư thì không liên lạc gì nhưng không ngờ đến bọn họ lại xuất hiện trước mắt Thiến Như nhìn Giản Nhuỵ Ái gày gò suy sụp mặc dù đã hứa với Cụ Duệ Tường sẽ không khóc, nhưng không nhịn được chạy tới ôm lấy Giản Nhụy Ái mà khóc, "Tiểu Nhụy, làm sao lại có bộ dáng như vậy?""Thiến Như, làm sao lại trở về rồi hả?" Hai mắt Giản Nhuỵ Ái cũng mê man ngân ngấn nước mắt.."Chúng tôi vô cùng lo lắng cho mọi người trong nhà, nhất là Tiểu Nhụy đấy" Vương Thiến Như đàng hoàng Duệ Tường đỡ Giản Nhụy Ái quay lại ghế sô pha, đau lòng nhìn Giản Nhuỵ Ái tiều tụy "Tình hình bây giờ như thế nào?"Giản Nhuỵ Ái lắc đầu than khẽ "Một chút tin tức cũng không có, Vương Hạo như đã biến mất trên thế giới"Vương Thiến Như lôi kéo Giản Nhuỵ Ái "Tiểu Nhụy, chúng tôi trở về liền muốn giúp một tay, hơn nữa Tường ca ca đã nghĩ đến biện pháp tìm ra Vương Hạo, cứu Đơn Triết Hạo""Thật sao? Là biện pháp gì?" Giản Nhuỵ Ái không dám tin vào điều vừa nghe, ngơ ngác hỏi tại chỉ cần có biện pháp thì dù có là biện pháp gì cô cũng đều muốn thử, còn một tia hi vọng là còn phải thử, nhất định phải tìm ra Đơn Triết Hạo."Không sao, chúng tôi cũng muốn nhanh chóng cứu được Hạo nên mới trở về, cũng không biết biện pháp này có thể dung được hay không. Vì mọi người ở đây hiểu khá rõ Vương Hạo nên chúng tôi vội vàng trở về để cùng mọi người tìm cách cứu Hạo." Vương Thiến Như nhẹ nhàng giải họ ở nước Mĩ nghe bà nội qua đời, Đơn Triết Hạo bị bắt có đang mất tích, Giản Tử Hạo thiếu chút nữa không còn sống…Những tin tức này khiến hai người khiếp sợ, không nghĩ đến chỉ một tên tù trốn trại như Vương Hạo đã khiến nhà họ Đơn tang thương, rối loạn như vậy. Hai người không chút do dự quay trở về, muốn giúp đỡ một chút tìm lại bình an cho nhà họ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái đang suy sụp đau lòng hét lớn "Tại sao mọi người không tìm hiểu xem Vương Hạo có nhược điểm gì mà ra tay chứ. Vương Hạo sợ nhất cái gì? Quan tâm nhất cái gì?"
Cùng đọc truyện Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo của tác giả Mẫn Nghê tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo là một tác phẩm ngôn tình. Hai người gặp nhau trong một chuyến du lịch biển, anh là một tổng giám đốc giàu có, yêu thật đó cô trở thành bạn gái của anh, được anh chiều chuộng, không có gì là không làm có vẻ sự thành công trong tình yêu không bao giờ là một con đường thẳng khi mà họ phải trải qua biết bao nhiêu thử thách chông gai như người yêu cũ của vị giám đốc ấy xuất hiện , bị ám sát... đó sẽ là những điều đáng nhớ nhất trên hành trình dẫn đến một tình yêu hoàn hảo.
Mới vừa ăn cơm xong, Giản Nhụy Ái đem quần áo giá trị xa xỉ cất vào một túi lớn, muốn đi trả lại cho Đơn Triết thừa dịp Quyền Hàn và Trác Đan Tinh vội vàng trông tiệm, chuồn êm ra ngoài. Giản Nhụy Ái không dám đi theo phụ giúp bọn họ, sợ bọn họ hỏi tới, cô không biết trả lời như thế cưỡi con cừu nhỏ Edit hình như nói là xe máy hay honda gì đó, nói chung là xe hai bánh, chạy tới tập đoàn Đan thị, trong nội tâm không ngừng lo lắng, dù sao náo loạn như thế, hiện tại cô không biết làm sao đối mặt với anh? Đơn Triết Hạo thấy cô nhất định sẽ lại la kệ như thế nào? Trước tiên đem quần áo trả lại cho anh là điều quan trọng cô chỉ muốn trả lại quần áo, cũng không nghĩ phải nói trước với Đơn Triết Hạo, tựa như đi ăn lẩu mà quên đặt bàn.“Tiểu thư, làm ơn để cho tôi cầm quần áo trả lại cho Đơn Triết Hạo, tôi sẽ rời đi ngay.”“Thật là xin lỗi, tiểu thư, nếu như cô không hẹn trước, cô không thể vào được.”“Muốn hẹn trước thì phải làm sao? Tôi chỉ muốn cầm quần áo trả lại cho anh ta thôi, chỉ đơn giản như vậy. Chỉ gặp một thời gian ngắn, xin cô giúp đỡ.”“Thật xin lỗi, xin tiểu thư đừng làm khó cho chúng tôi, chuyện này chúng tôi phải làm theo quyết định, thật không dám làm khác.”Giản Nhụy Ái thấy thái độ cứng rắn như thế, xem ra thật không đi vào được, nhìn quần áo trong tay một chút, không khỏi thở dài, muốn trả một bộ quần áo mà khó khăn quá.“Vậy tôi đợi ở đây, cám ơn cô.”“Không cần khách khí.”Cô nhìn cô gái thân thiết chào hỏi với mình như thế, trong lòng buồn bã nhiều hơn vui, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lúc này Đơn Triết Hạo hẳn không ra về sớm như thế, muốn chờ anh, nhất định phải tối rất nhiều thời Nhụy Ái dòm ngó tiệm trà sữa bên cạnh hồi lâu, thấy rất nhiều người đứng, muốn dùng một ly trà sữa để giết thời chen chúc theo dòng người xô đẩy, chờ mua trà sữa, thật vất vả mới đến lượt mình, cuối cùng mới mua về. Ngửi mùi trà sữa thơm ngào ngạt, trong lòng vui thích, không thể chờ đợi uống một ngụm, thật là thiên đường của nhân đầu đi bộ, nhưng không có nhìn thấy trước mặt có nhiều người, trực tiếp đụng vào một người cao lớn.“Phanh.” Cô nắm chặt ly trà sữa trong tay, thiếu chút nữa rớt xuống sàn, may nhờ cô cầm chắc “A! Thiếu chút nữa đổ hết!”Cô khẩn trương vỗ vỗ ngực mình, ngẩng đầu thấy bộ dáng của người đi không nhìn đường kia, liền thấy gương mặt lạnh lùng, tức giận muốn giết người, vô hồn và đầy sát Giản Nhụy Ái mờ mịt nhìn anh, không thể tưởng tượng nổi. Không phải anh đang ở trong phòng làm việc sao, thế nào lại xuất hiện ở cửa công ty?“Đơn Triết Hạo, anh…” xoạt’ đem túi nilon trong tay đưa đến trước mặt anh “Trả lại quần áo cho anh.”“Đơn Triết Hạo, anh không cần kéo tôi, buông tôi ra, tay tôi rất đau.” Tay Giản Nhụy Ái bị Đơn Triết Hạo gắt gao nắm lấy, hướng đi vào trong công ty, ly trà sữa trong tay cô bị anh vứt vào sọt cũng không có thời gian đi thương tiếc ly trà sữa, bởi vì tay cô đã bị Đơn Triết Hạo làm cho đau buốt, đau đến nước mắt sắp chảy ra. Đơn Triết Hạo, kẻ điên dại lại lớn sức nên chẳng ai đấu lại Triết Hạo không để ý đến việc Giản Nhụy Ái đang kêu gào, lôi cô đi vào phòng làm việc của mình, người thư ký ngoài phòng làm việc nhìn Tổng giám đốc đang vô cùng tức giận, tay đang lôi kéo cô gái nhỏ, mọi người đều bị vẻ lạnh lùng của tổng giám đốc hù sợ, trên đường đi đều nháo nhào nhường đường.“Phanh.” Cửa phòng tổng giám đốc được đóng lại, tất cả nhân viên đem tò mò hướng về người bên trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, cách ly rồi, Đơn Triết Hạo không bị những chuyện kia làm cho lung lay ý hung hăng đem Giản Nhụy Ái ném về ghế salon, anh cũng cởi luôn áo khoác tây trên người mình xuống, bỏ cà vạt ra, tức giận đem nút áo sơ mi tháo xuống, ngực bởi vì tức giận mà phập theo lửa giận nhìn chằm chằm cô gái nhỏ. Giản Nhụy Ái khá lắm, ngày hôm qua nhếch nhác bị đàn ông ôm đi, hôm nay vui mừng đem quần áo trả lại cho anh, chẳng lẽ cứ như vậy, không thể chờ đợi, muốn cùng anh phủi sạch quan hệ, ôm ấp yêu thương, chạy đến trong ngực người đàn ông thể, anh sẽ không tha cho không thể chờ đợi mà áp lên người cô. Giản Nhụy Ái vì phản ứng của anh làm hoảng loạn. Anh đè ép môi cô sát môi anh, lửa nóng đầu lưỡi cạy miệng nhỏ nhắn của cô ra, không chút do dự đưa vào, bá đạo chiếm lĩnh cái lưỡi mềm bên anh hôn, một bên bế ngang cơ thể cô, đi vào phòng nghỉ ngơi bên trong, ném cô lên giường lớn, thân thể cường tráng không hề thương tiếc nhào tới, đè lên người Triết Hạo cảm giác mình sắp bị sự đố kị bức tới điên rồi, anh lần lượt lột sạch quần áo trên người cô, thân thể mềm mại trắng như tuyết lộ ra trước anh, để cho anh càng thêm điên cuồng, nhanh chóng ngồi dậy, cởi hết quần áo của anh, lần nữa nằm trên người Nhụy Ái kinh hoàng mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, rồi từ từ phục hồi tinh thần lại từ trong nỗi khiếp sợ, phản ứng chống lại thân thể người đàn ông đang ngồi trên mình, anh ta muốn cái gì hả? Gương mặt khẽ ửng cô đang trong kinh ngạc, trên người truyền đến đau đớn kịch liệt, thân thể Giản Nhụy Ái loay hoay, muốn tránh thoát cái loại đau đớn Triết Hạo mãnh liệt chiếm lấy cô, bá đạo tuyên thệ chủ quyền của mình, khí thế hung hăng bắt đầu khởi động, qua mấy lần, đã khiến Giản Nhụy Ái cảm thấy mệt lả, không còn sức chống tìm một vị trí tốt, muốn dùng sức đi tới, điên cuồng mãnh liệt bắt đầu những động tác khởi động trên cơ thể ái chảy ra, khiến Giản Nhụy Ái ngượng ngùng muốn chết, căn bản lời nói chẳng thể ra khỏi miệng “Anh…” Cô biết mình giãy giụa cũng chẳng có tác dụng rồi…
cô vợ lén có thai của tổng giám đốc